Nhật
Chiêu
Lênh đênh trên hồ Ba Bể ngắm trăng với
nhà thơ Đinh Nhật Hạnh, bỗng dưng tôi quên mất tuổi của anh.
Cũng như trăng, dường như anh không có
tuổi.
Anh lúc nào cũng như say. Say không cần
rượu.
Nhưng cần trăng, cần hồ. Và những cánh
hoa. Và những cánh chim. Và những giấc mộng. Và những nụ cười…
Để anh biến những điều đó thành thơ. Để
say.
Bằng lăng, bằng
lăng
lại bâng khuâng
tím
vầng trăng Tây
Hồ.
Trong một điệu thơ nửa haiku nửa lục bát
ấy, anh say với một màu tím nửa hư nửa thực.
Ngõ nhà anh có bằng lăng, có hồ, có
trăng.
Vì thế có “hoa ngõ hạnh”, có Nhật Hạnh
và có thơ. Một điệu thơ rất say.
Ngõ nhà anh có chim sẻ. Và vì vậy có mùa
yêu. Ta thấy anh say với tình yêu chim sẻ.
Đôi sẻ mùa yêu
- nhấp nhô
nhấp nhổm.
Có ai làm thơ về chim sẻ như anh? Rất
“phàm” phải không? Rất “trần” phải không? Nhưng mà “rất yêu” nữa chứ.
Ôi, đôi sẻ ấy mới mẻ làm sao mà cũng
nghìn đời đê mê ân ái!
Chẳng ai ngờ đó là thơ của lão trượng đã
quá tám mươi!
Say thơ say đời nhưng nhà thơ không quên
những nỗi đau nhân thế, những địa chấn ở rất xa ngõ nhà mình:
Nơi này vườn trẻ
-
mới hôm qua thôi
-
Mẹ đây, con ơi!
Nhà thơ như nghe được tiếng kêu bi ai từ
xa xôi nghìn trùng.
Bởi vì say thơ say đời chính là Tình
Yêu.
N.C.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét